Thằng anh bất nhân phá trinh đứa em ngây thơ, cho tơi bời hoa lá, vừa sướng vừa mệt đến rã rời cả người ra còn gì. Chỉ thương cho chồng mình, của nhà mà cứ phải nhịn trong khi người ngoài lại cứ vô tư mà chén. “Hay mình nhờ chú Bách trông hộ một đêm có được không?” – Chồng chị lại nói. “Ấy chết, chú ấy còn học hành nữa chứ, mình nhờ thế sao được.” – Chị gạt đi. “Hay tôi nói với chú ấy ở lại, tôi về một lúc rồi lên.” – Anh vẫn cố nài nỉ. “Nói thế nào?” – Chị ngập ngừng hỏi lại. “Nói là anh nhớ chị quá, Gã anh họ khốn kiếp phá trinh đứa em ngây thơ chú trông để anh về với chị một lúc.” –